Lớp luyện thi kết thúc đã là hơn 9h, dòng người ồn ào, chen lấn nhau để mau chóng trở về với gia đình thân thương. San vẫn từng bước chậm rãi, trong lòng nặng nề biết bao, những suy nghĩ cứ chen chúc trong đầu óc, lo lắng cho tương lai của mình khi sắp đối mặt với kỳ thi quan trọng, là bước ngoặt cả cuộc đời sau 12 năm ngồi trên ghế nhà trường: Đại học! Dù mệt mỏi, căng thẳng với đống bài vở nhưng bên cô bé vẫn còn có một người, một người luôn quan tâm, chia sẻ mọi điều, bất cứ khi nào San cần ở bên...
Huỳnh San và Bảo Nam yêu nhau đã được gần 2 năm kể từ khi 2 người quen nhau ở trại hè Singapore. Một chàng trai có dáng hình cân đối và "nụ cười toả nắng" đã thu hút biết bao ánh nhìn tò mò vậy mà người Nam chú ý nhất lại là cô bé nhỏ nhắn, mái tóc dài đáng yêu có cái tên thật lạ: Lê Khải Huỳnh San! Sau bao chiêu thức tiếp cận Nam làm quen với San - cô bé thoáng qua tưởng chừng kiêu kỳ, khó gần nhưng thực sự đáng yêu, cởi mở, nhiệt tình, rất đỗi trẻ con! Ban đầu chỉ là những tin nhắn hỏi thăm, những lần trò chuyện tán gẫu, dần dần đã thân thiết hơn kể từ sau khi hai người trở về nước... Một sinh viên Đại học năm nhất có lẽ rảnh rỗi hơn phần nào so với cô bé cuối cấp đang đứng trước kỳ thi "sinh tử". Nam trở thành chỗ dựa tinh thần cho San, giúp cô không chỉ trong việc học hành mà còn chia sẻ những băn khoăn, stress của cuộc sống, mỗi khi San cần Nam luôn ở bên động viên, an ủi:
_ Anh là vitamin của em đấy, Nam ạ!
_ Thật vậy à? Em vui chứ?
_ Vâng ạ! Hihi...
Mỗi lần San cười để lộ đôi má lúm đồng tiền nơi khóe miệng càng khiến Nam hạnh phúc, Nam càng cảm thấy mình cần chở che cho cô bé này! Học kỳ 1 đến gần khiến San bận bịu cùng một lô bài vở, vẫn là những ca học chật kín nơi lớp luyện thi đông nghịt người, ngột ngạt, vẫn là những bài kiểm tra liên miên của một học sinh lớp 12... Nhưng San không còn thấy áp lực nhiều như trước bởi bên cạnh có Nam, San sẻ mọi vấn đề của cô bé hay suy nghĩ này!
_ Anh à! Nếu năm nay em không đỗ thì sao?
_ Không bao giờ chuyện đấy xảy ra đâu, bé ngốc của anh ạ!
_ Anh chắc chắn vậy sao?
_ Tất nhiên rồi. Bởi em luôn được cung cấp đầy đủ "vitamin" mỗi ngày và bên cạnh em có anh đây! Em sẽ đỗ... bé ngốc!
Vậy là cũng đến Tháng 11, hương hoa sữa nồng nàn hoà vào cái không khí se lạnh của tiết trời Hà Nội. San thích nhất được cùng anh đi dạo trên con phố Nguyễn Du để tận hưởng, thưởng thức tiết trời dễ chịu này, trên tay cầm cây kem, trò chuyện vui vẻ... Cuộc sống với San lúc đó tràn ngập màu hồng! Cuối năm là dịp sum vầy bè bạn, gia đình với Noel, Tết Dương lịch, Tết Nguyên Đán. Noel năm nay, San bớt đi cái cảm giác trống vắng! Khác với mọi ngày, hôm nay San một mình đến nơi 2 người đã hẹn trước - quán coffee Sâm quen thuộc. Hôm nay quán có vẻ vắng hơn mọi ngày, thật lạ vì Noel năm nào cũng rất đông.
_ Nâu nóng con gái nha!
_ Vâng ạ. Con cảm ơn cô.
Cô chủ quán phúc hậu là một người Mỹ gốc Việt, sinh sống nhiều năm xa quê hương giờ trở về hoà nhịp cùng cuộc sống Hà thành nhộn nhịp. Đây là nơi tụ tập của nhiều Việt Kiều khác, cũng là nơi San và Nam thường lui tới. Không gian nhỏ nhắn, yên tĩnh nằm trong khu phố nhỏ, kiến trúc đơn giản mà lạ mắt với những khung ảnh handmade do cô chủ tự tay thiết kế. Cốc coffee được mang đến, San nhấm nháp thanh kẹo nhỏ, ngắm nhìn ra khung cửa, dòng người đông đúc giữa phố phường nhộn nhịp lung linh sắc màu... Với tay lấy chiếc cặp sách, toan rút điện thoại nhắn tin cho anh thì bỗng căn phòng tối om khiến San giật mình... Nam đã đến từ bao giờ, cây violon trên tay, anh đang chơi bản nhạc mà cô vẫn thường nghe. Ánh nến lung linh diệu kỳ giữa không gian ảo huyền, xung quanh như lặng im chỉ còn tiếng đàn của anh... Nam nhẹ nhàng đến bên, thơm lên mái tóc San:
_ Giáng sinh vui vẻ, ấm áp nhé... bé yêu của anh!
San mỉm cười, ánh mắt long lanh hạnh phúc, xúc động đến nghẹn ngào mà không biết lệ khẽ rơi tự bao giờ. Phải rồi, chỉ có tình yêu mới khiến anh luôn ở bên khi em cần, an ủi, chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, dành mọi điều tốt đẹp cho em, chỉ có tình yêu mới đủ sức mạnh gắn kết chúng mình đến vậy... Dòng người vẫn nhộn nhịp, ồn ào, náo nhiệt, chỉ có hai người chìm trong khoảng lặng giữa không gian ngập tràn tình yêu cùng ánh nến lung linh, hương hoa nồng nàn.
***
Bài thi học kỳ trôi qua, nghỉ Tết Dương lịch ở nhà, San tự thưởng cho mình một ngày "lười biếng" để ngủ nướng sau tuần thi cử căng thẳng. Chiếc điện thoại vang lên hồi chuông:
_ Bé yêu, em đã dậy chưa?
_ Chưa ạ... anh dậy sớm vậy? Hôm nay được nghỉ mà anh!
Đôi mắt vẫn còn nheo lại, cố ấn bàn phím nhắn tin reply cho Nam.
_ Dậy đi em! Đi nào, chúng mình "du xuân" đầu năm chứ, sáng rồi mèo lười của anh!
Lấy hết dũng khí bước ra khỏi chiếc chăn ấm, San khoác tạm chiếc cardigan bước vào phòng tắm. Mở cửa sổ ngắm nhìn bầu trời sau một đêm dài, San hít hà cảm nhận cái lạnh đáng yêu Hà Nội. Nắng nhẹ buông xuống, tô nét xuân hồng cho vạn vật. Nam đã chờ sẵn trước cửa nhà, vẫn vẻ ngoài thanh lịch, đơn giản nhưng rất ưa nhìn. Quàng cho anh chiếc khăn ấm, ánh mắt San cười hạnh phúc. Ăn sáng, coffee rồi lượn lờ phố cổ, hai người ấm áp tay trong tay, chụp lại những giây phút nhắng nhít của San, lòng Nam se lại, nỗi buồn ập đến khiến anh giật mình, anh cảm thấy có lỗi với người con gái anh yêu và muốn che chở biết bao...
Tiếng nhạc chát chúa gõ lên dây thần kinh của những con người điên cuồng đang nhảy múa... Quán bar sôi động ồn ào - nơi thoả sức tìm niềm vui nhưng cũng đầy cạm bẫy. Hôm nay Bảo Nam đến tụ tập cùng hội nam sinh của lớp, chia tay cậu bạn sắp lấy vợ.
_ Hey boy... ở đằng này mà!
_ Mọi người đến lâu chưa? Xin lỗi hơi trễ vì bận chút chuyện.
Cái nháy mắt hóm hỉnh của anh thật dễ chịu:
_ Thôi đi ông, chắc lại bận đón tình yêu Sansan hả?
_ Biết rồi còn hỏi!
Không khí trong bar mỗi lúc một sôi động, tiếng nhạc, tiếng người hò reo, khói thuốc nồng nặc, Nam đã thấm say, cảm thấy đau đầu, choáng váng. Bước ra khỏi chốn vui chơi, sau lưng anh có tiếng gọi nghe nũng nịu, lả lơi:
_ Anh Nam... anh đi đâu mà say vậy? Không nhận ra em sao?
Anh nheo mắt cố nhận ra con người này, cô nàng với chiếc váy lệch vai gợi cảm, người tình "một thời" - Sue Linh.
_ Thôi, để em đưa anh về nha!
Nam quá mỏi mệt và say mềm, bước lên chiếc taxi trong vô thức. Sue linh - cô gái mang hai dòng máu, cha người Pháp còn mẹ là người Việt. Khác với San, Sue Linh có vẻ đẹp sắc sảo, hút hồn ánh mắt bao chàng trai, khuôn mặt góc cạnh từng trải khiến không ai nghĩ cô chỉ mới 19, 20. Linh và Nam quen nhau tình cờ bởi sự thân thiết của gia đình. Bố hai người đều là bạn gắn bó lâu năm.
Ấn mã số bước vào căn hộ chung cư, Linh dìu anh vào phòng riêng của mình, vẫn là những cử chỉ ân cần xưa cũ, rạo rực khát vọng lại được có anh... Tấm rèm voan trắng không đủ làm dịu đi thứ ánh sáng buổi sớm. Nam chói mắt tỉnh dậy, ngỡ ngàng khi bên cạnh anh lúc này là Linh! Nam choàng dậy, nhớ lại những gì xảy ra đêm qua cùng cô gái này. Đôi mắt đầy căm phẫn, tía đỏ, có lẽ chưa bao giờ anh bực tức đến vậy:
_ Dậy mau... cô đã làm gì thế này?
Linh giật mình nhưng đôi mắt vẫn nhắm hờ hững như thách thức người con trai đối diện có thể làm gì cô:
_ Bảo Nam anh sao vậy? Em rất yêu anh và em biết anh cũng vậy mà!
_ Cô câm miệng! Chúng ta đã chấm hết, giữa tôi và cô không còn gì nữa! Tôi có người khác rồi, cô hãy vĩnh viễn bước ra khỏi cuộc đời của tôi.
_ Em không tin.
Đáp trả câu nói đó chỉ là tiếng đóng sập cánh cửa, căn phòng lạnh lẽo!
***
Cái nắng đầu đông dịu dàng, không chói chang rực rỡ như mùa hạ mà chỉ chớm làm hồng đôi má con gái. Vòng tay anh, San nũng nịu:
_ Mình xem phim anh ha!
_ Cô bé của anh, không biết đến bao giờ em mới lớn đây!
Ánh mắt cười luôn ấm áp như vậy, luôn khiến San cảm thấy yên bình khi ở bên. Nam ngắm nhìn San, cái vẻ sốt ruột như một đứa trẻ chờ được ba mẹ cho quà. Anh yêu biết bao cái dáng hình ấy và càng xót xa khi nghĩ lại chuyện ngu ngốc kia xảy ra. Trong lòng khao khát bảo vệ cô bé này nhưng lo lắng, sợ hãi, sợ rằng một ngày sẽ mất đi người anh yêu thương, trân trọng.
_ Bé à! Anh mua vé rồi, mình vào thôi em!
_ Vâng ạ!
Hai người tay trong tay bước lên cầu thang, Nam nhìn thấy bóng dáng phía xa quen quen, không ai khác chính là Sue Linh. Hôm nay cô nàng diện váy quây gợi cảm, chiếc đầm ngắn khoe được những đường cong cơ thể.
_ Anh Nam, anh cũng đi xem phim à? Ai đây anh?
Nam đáp lại câu nói lả lơi ấy bằng ánh mắt lạnh lùng, lãnh đạm.
_ Em chào chị ạ!
San lễ phép, nở nụ cười hồn nhiên với Linh.
_ Mới không lâu mà anh đã có bồ mới à? Anh làm vậy chỉ để vui chơi thôi, đúng không anh?
_ Cô thôi đi. Tôi yêu San, San không như cô! Cô đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa.
_ Được thôi, nhưng Linh muốn đưa cho anh cái này, hôm trước anh để quên ở nhà em.
Cô ả lướt qua hai người với vẻ đắc thắng. Nam như chết lặng đi, trên tay run run cầm chiếc khăn trắng có vệt đỏ. San nhìn anh. Cô hiểu được phần nào câu chuyện giữa hai con người kia. Một suy nghĩ vụt qua, Nam đã làm chuyện có lỗi với cô. Lấy lại bình tĩnh:
_ Mình đi thôi anh, phim sắp chiếu rồi...
Ngồi trong rạp hai người không nói với nhau câu gì, dường như giữa họ đang có một bức ngăn quá lớn. Nam lặng thinh, khuôn mặt trở nên lạnh lùng, San nhìn vô thức vào màn hình, trốn tránh ánh mắt Nam, thỉnh thoảng đầu óc lại vang lên những câu nói của cô gái kia... Không ai lên tiếng, một sự im lặng đến đáng sợ. Mở cửa bước vào nhà, San chạy nhanh lên phòng, vùi mặt vào chăn mà khóc, đau đớn, người cô vẫn nghĩ có thể tin tưởng đã phản bội, giọt nước mắt cứ thế lăn dài, xuống gối. Rồi chìm vào giấc ngủ tự bao giờ, tỉnh dậy đã hơn 10h tối. Căn nhà trống vắng lạnh lẽo, ba mẹ về quê thăm họ hàng, ở nhà chỉ còn San và bác Thanh giúp việc.
Mở tủ lạnh lấy thức ăn đặt vào lò vi sóng, cái bụng đói cồn cào đang biểu tình cô chủ, bước chân mỏi mệt, Ly sữa nóng đặt trên bàn. Bác Thanh đóng nhẹ cửa, linh cảm của người phụ nữ hơn 50 mách bảo bác nên để cho cô bé yên tĩnh. Nằm co ro trong chiếc chăn, San nhớ lại những gì đã xảy ra... Với tay lấy chiếc điện thoại, 10 cuộc gọi nhỡ! San soạn tin nhắn:
_ Anh à, anh măm chưa? Em mệt quá nên ngủ thiếp đi.
_ Anh ăn rồi. Em mệt lắm không? Em nghỉ ngơi nhé! Bé con à, anh xin lỗi em!
_ Mình... chia tay anh nhé! Em không giận anh đâu, em chỉ nghĩ đến lúc chúng mình nên dừng lại. Em mong anh sẽ hạnh phúc!
Cô rất yêu Nam, dành trọn trái tim mình cho anh. Cứ nghĩ anh sẽ luôn ở bên, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé này, anh sẽ che chở cho San, là thứ "vitamin"quý giá của cô. Nhưng bây giờ thì hết rồi, thanh chocolate đã tan chảy, người cô yêu thương nay đã xa rồi... San tiếp tục việc học hành sau kỳ nghỉ, làm quen với cuộc sống không có anh, trốn tránh những nơi trước kia hai người thường lui tới. Ở một nơi nào đó, Nam sao có thể để mất San như vậy, anh muốn nói chuyện với cô, muốn gặp San mong San tha thứ nhưng mọi chuyện không đơn giản. San từ chối tất cả, cô sợ nhìn thấy anh, sợ rằng mình lại yếu mềm. Đến khi anh đứng chờ ở chiếc xích đu gần nhà, nơi Nam vẫn thường ngồi ăn kem cùng San.
_ Cậu về nhé, cảm ơn nha!
Tiếng nói quen thuộc, thân thương ấy khiến lòng Nam se lại. Anh nhớ biết bao nụ cười, ánh mắt ấy... Cô bé nữ sinh thướt tha trong tà áo dài, trong trắng, tinh khôi. Anh không biết nói gì, chỉ hơn 1 tuần trôi qua mà trông San xanh hẳn đi, nhìn đôi mắt thâm quầng, sưng húp vì những đêm thiếu ngủ, Nam xót xa lắm, thấy mình thật có lỗi. Anh chạy đến ôm riết cô bé vào lòng, chưa bao giờ hơn lúc này, anh muốn được bảo vệ cô. San chỉ khóc, cô cũng nhớ anh đến cháy lòng, người mà đáng lẽ nên quên đi nhưng sao khó quá, buộc phải kìm nén nỗi đau giày xé:
_ Anh rất nhớ em, bé yêu của anh. Anh xin lỗi, anh đã sai, nhưng hôm đó anh say và không nhớ gì cả, chuyện giữa anh và Linh đã hết rồi, giờ anh chỉ có em thôi, chỉ yêu em!
San nhìn anh, đôi mắt ầng ậc nước. Cô thèm biết bao cái cảm giác yêu thương này, lại được có anh lần nữa, lại được yêu anh và bởi tình yêu rất đẹp... Vẫn nhẹ nhàng như bao lâu nay, anh đặt nụ hôn lên mái tóc, đôi mắt rơi lệ vì anh, ngọt ngào, nồng cháy lên đôi môi yêu thương